KHÚC CẦM TRONG GIÓ
Chương 1: du dương mộng tình
làn gió cứ mãi dịu dàng mà dòng đời không khi nào được như thế cả,trái tim nàng lạnh như tảng băng mà không ai sưởi ấm được ,mi hoen ướt đẫm khuôn mặt nàng,cố lau đi và đôi mắt trở nên như sắt gươm giết chết cả bóng tối.lòng hận thù của một người không thể nào xóa bõ được,nàng khóac lên mình hình hài một nam tử và điều duy nhất trong lòng nàng bây giờ lài hai chữ " báo thù". Liệu còn có ai để nàng tin tưởng được đây...
phía đông thành Hanyang
cuộc sống ở đây mâng màu sắc của thiên nhiên,vốn dĩ bình dị và yên ấm hơn bao giờ hết...buổi bình minh tràn ngập ánh nắng màu chiều thu,khi đông đến tuyết rơi phủ nhẹ trên cánh đồng mươn mướt,nhìn từng cánh hoa anh đào như các nàng thôn nữ tuổi xuân son đã lớn và chờ đón một tình yêu.khu chợ cách phủ gwán mấy dậm đang tấp nập reo hò buôn bán.người qua kẻ lại rồi trong sự tấp nập đó có một nam tử đang giao đấu với một người trung niên,ai dành chiến thắng cuộc thi bắn tên sẽ được hưởng vòng ngọc lộ và xứng danh với tên gọi cao thủ...cuộc vui vẫn diễn ra,nhìn xem bên này dọc theo tiệm vóc lụa,kiếm mài...đấng mày râu nâng chén trà ấm khi được bà chủ mang ra.tiến sĩ ,pháo qua xe...
dàn cờ như ván đi trên nuớc...
-huynh ah,huynh nghĩ ai sẽ là người dành chiến thắng.
-yunbok...đệ nhìn xem nứớc cờ đi như thế này sẽ ra sao?...Yun...sao không thấy đệ ấy đâu cả.
nàng nhìn ngắm mãi bức tranh như chưa thể rời mắt,dù chỉ phút chốc nhưng cũng đủ để nàng phân biệt sự khác biệt tiền ẩn trong tranh.trong lúc chen chân vào đám đông thì nàng đã lạc mất huynh của mình.bàn tay năm ngón giữ chặt người dẫn bước,cũng không hề biết bản thân đã nắm nhằm lấy tay một tiểu thư khuê các.vì sự tập trung và cà sự ồn ào đến nàng cũng không nghe thấy người đang gọi bên cạnh.
-rất hay...đường bút phải nhẹ một chút nữa...bức tranh này thể hiện sức lao động giữa nô bọc và chủ tớ.đẹp...huynh àh!...thấy chưa..đệ sẽ cho huynh thấy đệ sẽ khác bức tranh chỗ này...đệ...
nàng xoay qua để hối thúc ý kiến từ huynh của mình rồi bỗng...cả hai đều nói không ra lời,nàng trố mắt nhìn đối phương ngây ngô như đứa trẻ.thóang chốc cũng thấy được rõ sự tuấn tú của nguời truớc mặt,nhẽ mĩm cười đáp vài câu.
-công tử...
-uhm...ta...
Yb lời nói có vẻ hơi ngượng cuối mặt nhưng cũng cẩn thận buông tay nữ nhân mỹ miều.
-xin lỗi tiểu thư...ta không cố ý.vừa rồi ta có đi cùng đại huynh nhưng không ngờ lại lạc nhau thế này.
-công tử đừng lo lắng,người không có ý mạo phạm.ta thấy người nhìn say xưa phong thái nguời vẽ tranh nên ko mảy may biết đến ta thôi.
sợ đối phương nghĩ sai lệch YB giải thích,nàng cũng thầm nghĩ dù thân phận là nữ nhi nhưng trong tình huống này không ai nghĩ như vậy cả.
-xem ra công tử có vẽ rất thích những bức tranh kia.
-ah...!những bức tranh đó thật sống động,tiều thư thấy không từ màu sắc đến cả đường nét nội dung cũng rất hàm ý chỉ thiếu sót nhân chính ngồi đây thôi,ta cũng muốn được nâng cọ mà vẽ ra...
tuy dáng người mỏng manh nhưng giọng nói đầy sức truyền cảm,sekyung cảm nhận được sự khác biệt ở đôi mắt của người.tuy bị kéo đi trong vô thức nhưng từ lúc đứng bên cạnh Yb đến giờ nàng thấy được một điều gì đó nghệ thuật ở cách nói chuyện của YB.
-vẽ ra...công tử biết vẽ sao..?
-uhm...ta rất thích vẽ mà.cảnh sinh họat dân dã này người kia ko thể nó được sâu hơn.
đây chỉ có thể nói là sao chép mà thôi.
nàng vẫn nghiệm ko hình dung được ý vừa rồi,mắt ánh lên nhìn thêm một lần nữa,vẫn không thể nhìn ra nó đã được sao chép.nhưng người bên cạnh lại cho rằng điều đó liệu có thể lý giải.yB trỏ nón tay trái lên mũi xoa nhẻ nhẹ và đàm chuyện cùng nữ nhân đang vẽ tò mò.
-tại vì ta đã từng thấy bức tranh đó...người mà ta muốn gặp,tiền bối KHD.
-ta có nghe mọi người nhắc về ông,nhưng sao họ lại sao chép tranh chứ...! ta nghe ca ca ta từng nói rằng:"ngài là bậv thầy đáng kính trọng,bức tranh đều chứa những xúc tích mà bất kì ai cũng thầm ghen tị"
tuy là vậy nhưng ta phải báo lên quan phủ.
-tuy không biết tiểu thư là ai?? nhưng mà đây là tranh do hắn vẽ ra.vẫn chưa biết hắn có làm sai hay ko.làm vậy là sẽ tội cho người khác,nếu quan phủ đến đây...ta nghĩ người thân của họ chắc hẳn đau lòng lắm!
ý của nàng vừa nhắc đến trọng tâm,sekyung có vẽ dừng bước.tuy vội vàng trong lời nói nhưng nàng cò vẽ chưa suy nghị thấu đáo.liệu người có nói sai gì không mà nàng đã tin tưởng và đòi tìm quan phủ.
-tránh đường,hãy mau tránh ra...
tiếng ngựa đang vang xa xa từ từ đến,tiếng nói của kẻ hô hoang làm mọi người ai cũng chú tâm về một hướng.một quan nhân từ kinh thành mới đến,nhìn khuôn mặt đầy sự nham hiểm ẩn sau trong nét cười tươi của hắn.